Chắc còn nhớ những ký ức phai nhoà
Chắc người vẫn ngồi đó với khoé mắt đắn đo
Nỗi buỗn vẫn còn đấy khi ta viết tâm tình
Pha mực loan tô lên bức tranh thêu mình
Ta nghe tim mình đớn đau, người bước mau
Này người thương của tôi ơi tôi thương nàng đã lâu
Bao nhiêu câu thề trước kia, về lúc khuya
Ân tình chân thành phai phôi trôi qua thăng trầm sẻ chia
Bao nhiêu yêu thương bay theo gió cuốn mây trôi về đâu
Đêm thâu len vào bóng tối đưa ta chìm sâu chẳng tìm thấy nhau
Lê đôi chân vội vàng, kêu tên tôi muộn màng
Ai vội mang theo đi ấu thơ cơ hàn
Thêu tên ta lên trên vách đá nơi đông người qua
Thì thầm vài lời buốt đắng in trên làn da người hiền hoá ma
Thương cho thân ngọc ngà bơ vơ khi chợt già
Gieo lời ru mù trong bóng đêm ta bà ha
Đi qua vách núi, anh còn để bài thơ
Trong em có vẻ thờ ơ
Trằn trọc, trăn trở, ơ thờ
Tâm can ứa lệ tay cầu khẩn ngừng mơ
Anh mượn nét bút hoạ tình
Yêu người không thương mình
Dẫu cuộc đời gieo nhiều lời đắng cay
Những vẫn cố gắng xây
Ai cho tôi biết đây?
(Trách phận)
Thiết tha quá khứ nói thương
Gieo mầm sống mấy ký ức chán chường
Ta thà xoá hết ký ức đáng thương
Theo làn mây đi về nơi bình yên
Gió cứ muốn cuốn lấp đi
Suy trầm đến nỗi khoé mắt lấp mi
Đừng gieo niềm đau yêu thương chi
Mang cô đơn đi nỗi đau đắng cay biệt ly
Ta nghe tim mình đớn đau, người bước mau
Này người thương của tôi ơi tôi thương nàng đã lâu
Bao nhiêu câu thề trước kia, về lúc khuya
Ân tình chân thành phai phôi trôi qua thăng trầm sẻ chia
Bao nhiêu yêu thương bay theo gió cuốn mây trôi về đâu
Đêm thâu len vào bóng tối đưa ta chìm sâu chẳng tìm thấy nhau
Lê đôi chân vội vàng, kêu tên tôi muộn màng
Ai vội mang theo đi ấu thơ cơ hàn
Thêu tên ta lên trên vách đá nơi đông người qua
Thì thầm vài lời buốt đắng in trên làn da người hiền hoá ma
Thương cho thân ngọc ngà bơ vơ khi chợt già
Gieo lời ru mù trong bóng đêm ta bà ha