Từ lúc quen nhau chưa nói một lời gì, tỏ tình ta mến nhau.
Nhiều đêm ngắm sao mơ ước duyên mình bê’n lâu, suốt đời tình khă’c sâu.
Nhớ thương đầy vơi mộng thấy ai mỉm cươ’i, làn môi xinh tuyệt vời.
Để rồi buồn ơi, ánh trăng soi còn đó,
Và nghe hơi gió biết rằng mình vừa mơ.
Khi yêu hồn như nở hoa xây mộng tuyệt vời,
Nắm tương lai trong bàn tay một câu nói thôi.
Đôi khi gặp nhau muốn khơi nhưng rồi lại thôi,
Nói ra e ngại, mặc theo gió trôi.
Hôm nay nhìn xe kết hoa xuôi ngược nẻo đường,
Gửi thư trao cho người yêu, vài câu luyến thương.
Hân hoan hồn như, nở hoa trông chờ hồi âm,
Đă’ng cay trong lòng, chỉ thấy thiệp hồng.
Chiều tím không mây đường cũ bước lần về, buồn nghe day dứt tim.
Nhìn xe kết hoa màu trắng ngỡ rằng mình mơ, pháo hồng nhuộm tím đường.
Lá thu chậm rơi từng lá nghe buồn buồn, tưởng bước ai tìm về.
Mở rộng vòng tay, đón anh nhưng nào thấy.
Sầu dâng lên tim biết bao giờ cho khuây?
Hôm nay nhìn xe kết hoa xuôi ngược nẻo đường,
Gửi thư trao cho người yêu, vài câu luyến thương.
Hân hoan hồn như, nở hoa trông chờ hồi âm,
Đă’ng cay trong lòng, chỉ thấy thiệp hồng.
Chiều tím không mây đường cũ bước lần về, buồn nghe day dứt tim.
Nhìn xe kết hoa màu trắng ngỡ rằng mình mơ, pháo hồng nhuộm tím đường.
Lá thu chậm rơi từng lá nghe buồn buồn, tưởng bước ai tìm về.
Mở rộng vòng tay, đón anh nhưng nào thấy.
Sầu dâng lên tim biết bao giờ cho khuây?
Sầu dâng lên tim… biết bao giờ cho… khuây?